[CHƯƠNG 19] QUA CẦU RÚT VÁN - Giang nguyệt hoảng trùng sơn
Chương 19
Phiên ngoại bốn: cuộc sống hạnh phúc của Triệu Anh Tề
Triệu Vân Xuyên bảy
tuổi, một mình bàng hoàng bất lực đứng giữa hoa lâu.
Hoàng tỷ hắn đi dạo
kỹ viện không mang đủ tiền, để hắn ở lại đây. Triệu Nam Dương cũng có chút sợ sệt,
nàng không ngờ đi dạo kỹ viện lại tốn nhiều tiền như thế, căn bản không mang đủ
bạc, may mắn tố chất tâm lý vững vàng, nhanh chóng trấn định lại, cấp tốc đưa
ra phương án giải quyết, nàng hồi cung lấy tiền, tiểu Xuyên tạm thời ở lại đây
chờ. Thời điểm nói chuyện vẫn không quên che lại răng cửa lọt gió, "Tiểu
Xuyên đừng sợ, tỷ tỷ đi một lát rồi trở về tìm ngươi."
Nhưng tròn ba
canh giờ trôi qua, tỷ tỷ vẫn chưa xuất hiện. Triệu Vân Xuyên co rút lại trong
góc, nước mắt rưng rưng, răng cắn ống tay áo, liều mạng không để mình bật khóc,
hắn nghĩ, tỷ tỷ có phải không cần hắn nữa không.
Hoa lâu lớn nhất
kinh thành một ngày thu đấu vàng*, chuyện làm ăn tốt đến mức người người xuýt
xoa, đám người tới lui ra vào không ngừng như nước chảy, Triệu Vân Xuyên bị nhấn
chìm trong dòng người, phảng phất như bị một bàn tay vô hình chặn lại cổ họng, thời
khắc sắp bị nghẹt thở, phía sau truyền đến thanh âm cực kỳ ôn nhu, bất ngờ giải
cứu nó.
*chắc giống cái đấu
gạo
"Tiểu Xuyên,
cữu cữu bên này."
Nam tử bên hông
mang trường kiếm cau mày, tựa hồ hơi kinh ngạc sao cháu nhỏ của mình lại xuất
hiện ở chỗ này, hắn nhanh chân đi tới, ôm đứa nhỏ đang núp ở góc tường vào lồng
ngực, động tác mới lạ, nghiêm túc giúp hắn lau sạch nước mắt.
Triệu Vân Xuyên
khịt khịt mũi, hai má mang theo nước mắt, bi bô vòng lấy cần cổ Triệu Ngập, thấp
giọng hỏi:
"Cữu cữu, cữu
cũng đến dạo kỹ viện sao?"
Triệu Ngập sững sờ,
theo bản năng phản bác, "Kỹ viện gì chứ? Đây là câu lạc bộ* bàn luận tài
nghệ ca múa nhạc kịch trong kinh thành, là nơi thanh nhã cực kỳ."
*trong qt ghi
club :v
"Cữu cữu hiểu
biết thật rộng." Triệu Vân Xuyên khóe mắt long lanh, không cẩn thận nổ cái
bong bóng nước mũi, ngượng ngùng nghiêng đầu, móc khăn tay nhỏ nghiêm túc lau sạch
nước mắt nước mũi trên mặt, ngẩng khuôn mặt nhỏ lên nhìn Triệu Ngập, bấy giờ mới
hỏi: "Cữu cữu cũng đến dạo câu lạc bộ bàn luận tài nghệ ca múa nhạc kịch
trong kinh thành sao?"
Còn lâu mới phái,
hắn không rãnh rỗi như vậy.
Dù sao toàn bộ hoa
lâu trong kinh thành có tám chín phần mười là sản nghiệp của hắn, Triệu Ngập hắng
giọng, âm thanh trầm thấp dễ nghe, "Ta đến kiểm toán."
Triệu Nam Dương
ngồi xổm trước cửa cung điện gào khóc. Nàng không có tiền đi chuộc đệ đệ, gấp gáp
giậm chân, đứng ngoài điện không ngừng gõ cửa, nhưng phụ hoàng mẫu phi không chịu
để ý đến nàng.
Một tầng lại một
tầng rèm cửa sợi gỗ lim dày nặng ngăn cách âm thanh mờ ám, nơi sâu xa nhất cung
điện, trên giường, Triệu Anh Tề đỡ eo Triệu Kiểu, dụ dỗ hắn tự nhấc mông, chậm
rãi ngồi xuống, nuốt lấy tính khí vừa nóng vừa cứng của mình vào.
Phía trước Triệu
Kiểu sưng to, đụng tới liền đau, nói sao cũng không chịu để hắn làm tiếp, mím
môi dùng sức lắc đầu, "Không muốn, đau."
Triệu Anh Tề đến
gần hôn lên khóe mắt nhiễm đỏ của hắn, thả nhẹ âm thanh dụ dỗ, "Không động
vào hoa huyệt, chỉ làm phía sau thôi, ta sẽ nhẹ nhàng động, rất thoải
mái."
"Ngoan, tự
mình nhấc mông lên."
Mắt thấy Triệu Kiểu
vẫn tiếp tục giãy dụa, sắc mặt Triệu Anh Tề trở nên không dễ nhìn lắm, bàn tay
ngắt lấy eo hắn dùng sức ấn xuống, âm thanh thả càng khinh càng nhu, phảng phất
như ngâm độc dược mật đường, " Kiều Kiều ngoan, làm một lần nữa thôi, ta sẽ
nhanh."
Triệu Kiểu nghĩ
thầm, ngươi không nhanh chút nào.
Triệu Nam Dương đợi
gần ba canh giờ, thời điểm cửa điện mở ra sắp khóc khô cả người. Đứa nhỏ tám
tuổi có thể lý trí mức nào, nàng mang đệ đệ xuất cung chơi, lại một mình trở về,
hổ thẹn cùng tự trách hành hạ nàng, cuối cùng không nhịn được nữa ôm cổ Triệu
Kiểu khóc không ra hơi, ngay cả lời nói cũng không còn lưu loát, "Mẫu phi,
ta lạc mất đệ đệ rồi... Nhanh đi cứu hắn..."
Thể lực Triệu Kiểu
đã tiêu hao gần hết, nắm lấy cánh tay Triệu Anh Tề, miễn cưỡng đứng vững thân
thể, "Nam Dương, trước tiên bình tĩnh, nói cho mẫu phi biết, con lạc mất
Tiểu Xuyên ở đâu?"
Nhận xét
Đăng nhận xét