[CHƯƠNG 1]Bấm ngón tay tính toán, tình địch là lão công ta
CHƯƠNG 1
Edit: Bè chuối lang thang
Beta: Baozi
----------------
Kinh Châu tháng 11, gió lạnh thấu xương.
"Lê Hoặc! Đừng có lề mề nữa, đối phương không phải người cậu có thể đắc tội đâu!"
Lê Hoặc tỉnh lại từ trạng thái lâng lâng bay bổng, tất cả trong tầm mắt từ từ rõ ràng.
Cậu ngồi trong xe, ánh đèn loang lổ xuyên qua cửa sổ xe, cửa bên cạnh cậu mở ra, gió đông giá rét như kim châm đâm vào da, vừa tê vừa đau.
Xe dừng trước một khách sạn cao cấp, một người đàn ông mặc âu phục đứng ngoài xe, xương gò má cao có vẻ cay nghiệt mười phần, ánh mắt nhìn qua có sự khinh thường xen lẫn trong lo lắng.
Đây là người đại diện của cậu - Trương Ân.
Lê Hoặc vịn cửa xe bước xuống, trang sức kim loại trước ngực thoáng lướt qua trước mắt, lúc này cậu mới chú ý tới cách mình ăn mặc.
Bên trong áo khoác lông thú màu đỏ dụ hoặc không mặc cái gì, trên cổ mang vòng da cứ như dây xích chó, dây xích kim loại lại buông xuống nối liền với thắt lưng, phía dưới là quần bò rách đầy lỗ và bốt Martens.
Chẳng trách sao lại lạnh như thế, mùa đông khắc nghiệt mặc ít như vậy làm gì!
Lê Hoặc chà xát hai tay tê cóng, đeo kính râm, cùng người đại diện đi vào khách sạn, sắp xếp lại suy nghĩ trong đầu.
Cậu tên Lê Hoặc, đã chết, khi còn sống là truyền nhân đời thứ ba mươi của đại huyền môn, trời sinh thông hiểu số mệnh, có thể gặp quỷ gặp thần, am hiểu trừ ma, trấn tà, trừ quỷ, nhận cả đổi vận, nguyền rủa.
Mười sáu tuổi tiếp quản huyền môn, trở thành truyền nhân trẻ tuổi nhất từ trước tới nay, một đời thuận buồm xuôi gió, thu cả danh dự lẫn tài phú.
Năng lực nghịch thiên dẫn đến đoản mệnh, vừa qua ba mươi tuổi cậu dự cảm được đại nạn sắp tới, lập tức thu nhận đồ đệ bàn giao hậu sự.
Cả đời đối nghịch với ý trời, chết rồi xuống địa phủ có thể nhận được kết cục tốt sao? Cậu tính toán kiểu gì cũng phải chịu cực hình ba ngàn năm trở lên.
Cậu nghĩ rất chu toàn, sắp xếp phong hồn trận trong mộ mình, chỉ cần chết bên trong, hồn phách sẽ vĩnh viễn không thể chuyển sinh.
Nhưng nhìn kết quả mà xem, đồ đệ bất hiếu ngu dốt kia của cậu căn bản không khởi động trận pháp chính xác!
Hắn bị ép chấp hành nhiệm vụ cứu vớt ác linh, xuyên đến truyện đam mỹ "Chủ tịch bá đạo và ảnh đế", thành nhân vật phản diện ngoan cố luôn nghĩ người ta yêu mình, tục xưng 'gậy chọc cớt'.
Nguyên thân là con riêng của hào môn thế gia, cha không thương mẹ không yêu, thời điểm khó khăn nhất đời người gặp được thụ chính - Đường Mộ, sau đó bị mang vào giới giải trí.
Từ đó cậu ta yêu ánh sáng duy nhất trong bóng tối sâu thẳm này điên cuồng, không tiếc bán thân đổi tài nguyên giúp đối phương đạt tới đỉnh cao giới giải trí, nhưng đối phương chỉ coi cậu ta như lốp xe phòng hờ số n.
Yêu không được đáp lại nên cậu ta hắc hóa, dùng thủ đoạn phi pháp hạ cấp cướp gia sản, sau đó bắt cóc giam cầm thụ chính, định dùng thủ đoạn kinh tế với công ty công chính, không những một loạt hành động không thành công, còn trở thành chất xúc tác cho tình cảm hai người kia, cuối cùng bọn họ HE, nguyên thân trong tù âu sầu mà chết.
Lê Hoặc phải vào cốt truyện, tiêu trừ oán hận của nguyên thân.
Chỉ cần kết cục viên mãn, vậy cậu có thể hoàn thành nhiệm vụ, tránh khỏi việc chịu cực hình ở đại địa ngục.
"Tôi đây nói trước, đã nhận lời rồi thì phải phục vụ đối phương cho thoả mãn, nếu không..." Chờ trước thang máy, đột nhiên nghe tiếng cười, Trương Ân không kiên nhẫn quay đầu, "Cậu cười cái gì?"
Lê Hoặc khép áo khoác lông thú lại, nụ cười tản mạn treo bên mép, "Không có gì, tự nhiên cảm thấy anh như một mẹ mìn kinh nghiệm phong phú."
"Chính cậu tự đồng ý! Cậu..." Thái độ ngạo mạn của đối phương làm Trương Ân cực kì lúng túng.
Lê Hoặc làm dấu im lặng, "Chỉ đùa một chút thôi, nghiêm túc như vậy làm gì."
Gương mặt cay nghiệt của Trương Ân tức giận tới mức đỏ bừng, đang muốn trách cứ hai câu, lại thấy đối phương đột nhiên híp mắt nhìn chằm chằm về phía thang máy.
Từ trong thang máy, hai người đàn ông một trước một sau đi ra.
Người đi trước có dáng người cao to, lưng rộng eo thon, vành môi căng ra, đôi mắt hẹp dài thâm thúy lạnh lùng, lộ ra khí chất tinh anh xã hội làm người ta cảm thấy ngột ngạt và cảm giác người sống chớ gần.
Thực sự là muốn cái gì có cái đó, Lê Hoặc nghĩ thầm, đây không phải là tình địch của nguyên thân - Bùi Dực Thần sao?
Lúc lướt qua nhau, không biết có phải là ảo giác của cậu hay không, hình như ánh mắt đối phương dừng lại trên người cậu chốc lát.
Đến tầng 16, hai người đứng trước cửa phòng 1616, Trương Ân gõ lên cửa ba lần.
Có vẻ như không yên lòng, gã thấp giọng nói: "Đối với loại minh tinh nhỏ tuyến mười tám như cậu mà nói, cơ hội tiếp xúc với đạo diễn lớn đã ít lại càng ít, hi vọng cậu cố gắng nắm bắt cơ hội lần này, đó là vì cậu cũng là vì Đường tiên sinh."
Lê Hoặc cười khẽ, không tiếp lời.
Tối hôm nay là lần đầu nguyên thân bán thân để giúp thụ chính đổi một nhân vật nam hai trong web drama.
(Web drama là dạng phim điện ảnh được phát sóng trực tiếp trên mạng mà không cần đến truyền hình truyền thống.)
Qua rất lâu sau đó cửa mới mở, một người đột nhiên lao ra, Lê Hoặc đang vội tránh không kịp, hai người đụng phải vai nhau.
Người này đội mũ đánh cá và mang khăn quàng cổ dày nặng che kín mặt, Lê Hoặc chỉ có thể từ thân hình đoán là đàn ông, không chờ cậu thấy rõ, người này đã lảo đảo chạy về phía thang máy.
"Vào đi."
Một giọng nói già yếu truyền ra từ trong phòng, Lê Hoặc thu tầm mắt lại, dặn dò Trương Ân: "Anh vào xe chờ tôi đi."
Hiển nhiên Trương Ân không đồng ý, "Tôi ở đây chờ cậu, lỡ như có chuyện gì tôi cũng có thể..."
"Anh lo người khác không biết tôi ở đây à?" Lê Hoặc cười nhạo, "Cửa cũng đã tới rồi, tôi còn có thể trốn đi đâu?"
Nói xong thì đi vào, thuận tiện đóng cửa lại.
Vừa vào cửa, một mùi lạ nồng nặc làm Lê Hoặc suýt nôn ra.
Có tiếng nước trong phòng tắm, giường lớn trong phòng ngủ ngổn ngang không chịu nổi, mấy đồ chơi hình dáng kỳ lạ bị vứt khắp nơi từ trên giường tới dưới thảm, đâu đâu cũng có, bên trên còn dính vết máu.
Lê Hoặc né tránh những thứ đó, đi tới cạnh tủ đầu giường, cầm cây bút và giấy ghi chú đặt trên đó lên.
Không lâu sau, tiếng nước trong phòng tắm ngừng, một lão già hói đầu chỉ quấn khăn tắm bên hông lặc lè bước ra.
"Đường Mộ cũng hào phóng thật." Lão đến quầy bar rót hai chén rượu vang đem tới, ánh mắt dâm dê lưu luyến ở ngực và hông Lê Hoặc, "Nghe nói đây là lần đầu tiên của em? Nói cho anh trai biết em tên là gì nào?"
Nghe hai chữ anh trai này xong, Lê Hoặc nổi đầy da gà, nhận chén rượu, ra hiệu đối phương ngồi xuống ghế salông.
"Thấy ông không sao, tôi cũng an tâm." Lê Hoặc không đầu không đuôi nói một câu, vẻ mặt như thở phào nhẹ nhõm.
Trương Trung đang đắm chìm trong sắc đẹp, nhất thời không hiểu, "Tôi có thể có chuyện gì?"
Lê Hoặc nắm tay vịn, chậm rãi lắc chén rượu trong tay, ngữ khí không nhanh không chậm, "Tôi có học với đại sư huyền học một thời gian, hiểu sơ xem tướng."
Xem tướng? Trương Trung không mê tín, nhiều lúc cũng cúng thần tài thổ địa gì đó, chưa từng tin là thật.
Thế nhưng người đẹp ở trước mặt, đối phương còn nói tự tin đến như vậy, Trương Trung vẫn nể tình tiếp một câu, "Kết quả thế nào?"
Lê Hoặc khéo léo nói: "Ông hai mắt vô thần, tứ chi sưng phù, thiếu khí vô lực, là tổn thương cơ bản do túng dục lâu ngày, hơn nữa ấn đường ông biến thành màu đen, khí tràng vẩn đục, cực dễ dính phải tà vật, gần đây có phải ông dễ ném đồ, làm cái gì cũng không thuận lợi không."
(Chấn thương, nỗi đau thể xác, và thiếu thực phẩm thích hợp gây ra tình trạng thiếu khí)
Cứ nghe một chữ sắc mặt Trương Trung lại tối đi một phần, nghe đến cuối cùng mặt đã đen như đáy nồi, một cảm giác lạnh lẽo chạy thẳng từ dưới lên.
"Mày...!" nhưng chưa kịp nói lời trách cứ, thấy ánh mắt lo lắng của Lê Hoặc, Trương Trung bình tĩnh lại ngẫm nghĩ, đúng là gần đây rất xui xẻo, "Vậy cái này có biện pháp đổi vận không?"
Lê Hoặc không trực tiếp trả lời, ngược lại hỏi: "Có phải ngày mai ông định khai máy phim mới?"
"Làm sao cậu biết ngày mai tôi khai máy phim mới?" Trương Trung ngẩn ra, không hề nghĩ ngợi liền hỏi.
Trong tay có một bộ web drama kinh phí thấp ngày mai định khởi động máy, việc này chưa từng tuyên truyền ra ngoài, chỉ có nhân viên liên quan biết.
Lê Hoặc cong môi cười nhạt, "Đương nhiên là dựa vào tướng mạo nhìn ra, hiện tại ngài đã mây đen che đỉnh đầu, tai họa quấn thân, nhẹ thì mọi chuyện bị hoãn, nặng thì gặp bất trắc, ngài là đạo diễn e là sẽ phải chịu ảnh hưởng rất lớn."
"Cái..." Trương Trung tức giận đến phát run, toàn thân lạnh ngắt.
Cái gì mà nhìn ra từ tướng mạo, nói bậy bạ! Chẳng qua chỉ là tiểu trong suốt tuyến mười tám, dám nguyền rủa lão như thế ngay trước mặt lão, quả thực chán sống!
Không đợi lão nổi nóng, Lê Hoặc đã lấy một tờ giấy trắng gấp hình tam giác từ trong túi áo khoác lông thú ra, đưa tới trước mặt Trương Trung, "Đây là bùa bình an tôi làm giúp ông, hy vọng có thể giúp ông vượt qua..."
Trương Trung cướp lấy tấm bùa này, cảm thấy giấy này hơi quen mắt, nhưng hiện tại lão đang cáu, căn bản không nghĩ nhiều như thế, trực tiếp xé tan thành từng mảnh, vỗ lên bàn trà.
"Lê Hoặc! Đừng có giỡn mặt với tôi! Muốn Đường Mộ có vai diễn, bây giờ ngay lập tức trèo lên giường... Ạch..."
Nói được một nửa, lão đột nhiên che bụng, gương mặt đầy mỡ cau có biến dạng.
Sau một tràng ọt ọt vang lên, lão kẹp chân, chật vật chạy vào phòng vệ sinh.
Lê Hoặc đặt ly rượu chưa uống ngụm nào qua một bên, vươn tay kéo từ chỗ Trương Trung vừa ngồi ra một tấm giấy ghi chú vẽ đầy phù văn, cầm vào bàn tay lạnh lẽo, trong nháy mắt tay bị lạnh cóng.
Cổ tay xoay một cái, trang giấy loáng lên giữa mấy ngón tay, không lửa tự cháy.
Trong nháy mắt, giấy ghi chép bị cháy đến mức tro cũng không còn.
Mười phút sau, Trương Trung sắc mặt tái nhợt đi ra, vừa mới chuẩn bị ngồi xuống, bụng lại kêu lên.
Mắc đi đại tiện mãnh liệt, cứ như ngay sau đó sẽ dâng lên trào ra, lão hoàn toàn không kịp nói gì, lại vội vã vọt vào phòng vệ sinh.
Sau năm lần, Trương Trung đỡ khung cửa lê lết ra, đại tiện đến mức hai chân ngứa ngáy toàn thân vô lực, mặt cũng vặn vẹo.
Lê Hoặc che mũi, bình chân như vại ngồi chỗ đó, "Đã nói là ông nên kiềm chế tí đi, sao lại không nghe lời chứ?"
Trương Trung giọng điệu yếu ớt, "Giúp, giúp tôi gọi bác sĩ..."
Mười phút, nhân viên y tế của khách sạn đến.
Trương Trung dựa vào đầu giường, mạng già đi mất nửa cái, nói cũng không nói nổi, huống chi làm ra hành động gì.
Trước khi đi, Lê Hoặc quay đầu cười với Trương Trung, "Đạo diễn Trương, lời tôi nói ông hãy nhớ thật kĩ, nếu cần bùa bình an thì lúc nào cũng có thể liên hệ tôi nhé."
Con ngươi Trương Trung co lại, rõ ràng là một gương mặt cực kì đẹp, nhưng đôi mắt đen láy sâu thẳm kia lại nhìn lão đến mức tim lão đập thình thịch, cả người run rẩy.
Tác giả có lời muốn nói: Lê Hoặc: Nguyền rủa, đe dọa, ép mua ép bán phục vụ trọn gói.
==================
Editor: T phát hiện truyện bị reup, nên mn có đọc thì qua wattpad t ủng hộ nhaaa
https://www.wattpad.com/1093456655-edit-b%E1%BA%A5m-ng%C3%B3n-tay-t%C3%ADnh-to%C3%A1n-t%C3%ACnh-%C4%91%E1%BB%8Bch-l%C3%A0-l%C3%A3o-c%C3%B4ng/page/3
Văn án khá hay ạ, đáng chờ mong.
Trả lờiXóaGóp ý đôi chỗ: đừng có phiền phiền nhiễu nhiễu -> đừng cứ phiền nhiễu. Bên tiếng Việt có cụm cười cười nói nói là phần nhiều mới gấp đôi từ thôi ạ.
Võng kịch hẳn là kịch bản mạng.
Trả lờiXóaHảo hảo -> cố gắng.
Đọc chương 1 khá hợp gu, đôi chỗ còn sượng qt chút xíu.
🙆 Nhưng phần đa bạn edit tốt lắm, cảm ơn bạn đã làm nhé.
cảm ơn b góp ý nha <3
Xóa