[CHƯƠNG 7] Bấm ngón tay tính toán, tình địch là lão công ta
Chương 7:
Lê Hoặc ngước mắt nhìn sang, hai cô gái
chuyên gia trang điểm đều một mặt mong đợi nhìn hắn.
Cố An thính tai, vừa nghe lời này lập tức
hỏi: "Bùa gì vậy?"
"Là bùa bình an." Dương Môi có
chút khẩn trương kéo tóc, "Hai ngày trước anh Lê đưa lá bùa này cho em, từ
hôm đó em không nghe tiếng kêu kì quái gì nữa, nên mặt dày lại đây muốn nhờ anh
Lê vẽ thêm hai cái."
"Mê tín!" Chu Chấn Hải thấp giọng
trách cứ một câu.
Một chuyên gia trang điểm bên cạnh yếu ớt
phản bác, "Là thật đó, tối hôm qua rõ ràng ba người chúng tôi đều tỉnh, chỉ
có mình Môi Môi là không nghe được tiếng kêu kì quái."
"..." Chu Chấn Hải hỏi Dương
Môi, "Cô thật không nghe thấy gì?"
Dương Môi nháy mắt, lắc đầu một cái,
"Không có."
Cố An chuyển hướng Lê Hoặc, "Tôi
thao! Thiệt hay giả? Cậu thật sự biết vẽ bùa?"
Lê Hoặc dư quang chú ý thần sắc Chu Chấn Hải,
từ chỗ Cố An cầm qua một cái bút lông, thuận miệng nói: "Không thể tính là
hiểu biết, lúc bé tôi thế yếu nhiều bệnh, tới chỗ đại sư nơi ấy tu hành một khoảng
thời gian, học chút tiểu xảo đối phó thôi."
Dương Môi oa một tiếng, một bộ mê muội,
"Anh Lê anh thật lợi hại!"
Một đám người vây quanh bên cạnh Lê Hoặc
nhìn hắn vẽ bùa, liền ngay cả Chu Chấn Hải cũng không nhịn được tới xem.
Hắn không nhanh không chậm gấp giấy, đưa
cho hai cô gái kia, "Mang trên người là được rồi."
"Cảm ơn anh Lê!" Hai cô gái cười
đến không ngậm được miệng, quả thực so với được tặng son môi còn vui vẻ hơn.
Các cô dù sao cũng có công việc, kín đáo
đưa cho Lê Hoặc một đống hoa quả xong liền trở về .
Lê Hoặc vừa định đem bút trả Cố An, trên
đùi của hắn xuất hiện thêm tờ giấy trắng, người sau cười hì hì nói: "Lê đại
sư, không có phần tôi sao."
"Anh không phải không tin sao?"
Cố An buông tay, "Tin hay không không
quan trọng, ngược lại thêm lá bùa thì bớt lo hơn rồi."
Lê Hoặc vừa mới hạ bút, lại nghe Chu Chấn
Hải ho khan.
"Đến, vẽ thêm một cái cho tôi."
An an ổn ổn ngủ thẳng tới sáng ngày thứ
hai, Chu Chấn Hải lão lệ tung hoành, hắn lấy điện thoại di động gửi tin nhắn
cho đạo diễn chấp hành, bên kia rất nhanh hồi âm lại.
【
nháo cả một buổi tối, đầu sắp căng đến nổ tung rồi, tiếp tục như vậy ai mà chịu
cho nổi. 】
Chu Chấn Hải chớp mắt, làm một cú cá chép
tung mình, lưu loát mà rửa mặt xong liền chạy đi tìm Lê Hoặc.
Lê Hoặc đang ở trong sân tập thể dục buổi
sáng, trong đầu tự nghĩ tới ngàn lẻ một phương thức kiếm tiền.
Thấy Chu Chấn Hải tìm đến, hắn liền đoán
được mục đích của đối phương.
Thời
gian còn sớm, Chu Chấn Hải thuận tiện đứng một bên cạnh tập dưỡng sinh,
"Tiểu Lê này, bùa kia... Cậu có thể vẽ thêm mấy cái không."
Lê Hoặc làm bộ không rõ, "Không phải
mọi người đã có rồi sao?"
"Khụ... Mấy cái không đủ a, trong
đoàn phim nhiều người như vậy..."
"Ý của ngài là muốn mỗi người đều có
một cái?" Lê Hoặc kinh ngạc, vẻ mặt có chút khó khăn, "Vẽ bùa rất hao
tổn tinh thần..."
“Cậu hai ngày nay không phải rất rảnh rỗi
sao? Vừa vặn có thời gian vẽ bùa." Chu Chấn Hải vỗ vai hắn, "Yên tâm,
đoàn phim sẽ trả phí dụng cho cậu."
"Nếu Chu đạo ngài đã lên tiếng, vậy
cũng được." Lê Hoặc bất đắt dĩ đáp ứng.
Nghĩ tâm sự đã có thể giải quyết, Chu Chấn
Hải đặc biệt cao hứng, thái độ đối với Lê Hoặc càng thân thiết hơn , trước khi
đi còn nói tìm thời gian sẽ chỉ dạy một ít kỹ thuật diễn cho hắn.
Vẽ mấy lá bùa có thể đạt được tín nhiệm của
Chu Chấn Hải, việc này không thiệt thòi.
Ở trong phòng vẽ bùa nửa ngày, điện thoại
di động đột nhiên vang lên, là số lạ.
Lê Hoặc nhận điện thoại mở loa ngoài,
"Này, xin chào... Alo?"
Sau một chốc, bên kia mới truyền đến âm
thanh, "Đến công trường một chuyến."
Âm thanh trầm thấp mang theo cảm xúc sàn sạt,
hơi có chút không chuẩn, nhưng vẫn là rất êm tai.
Lê Hoặc gấp bùa xong ném vào trong khuông,
câu môi cười cười, "Tôi đã nói rồi, chuyện kia của anh, không có tôi……sư
phụ tôi thì không được."
Bên kia dừng lại chốc lát, âm thanh vững
chãi, "Buổi tối mười giờ, cậu... mời sư phụ cậu tới cửa bắc công trường."
"..." Lê Hoặc ngón tay gõ gõ mặt
bàn, cảm thấy chính mình bịa đặt thân phận không lừa được hắn, "Giá cả thế
nào?"
"Cậu ra giá."
Lê Hoặc suy nghĩ một chút, Trương Trung loại
tiểu đạo diễn không đủ tư cách kia hắn đã lấy một triệu, Bùi tổng loại đại
kim chủ này, dù sao cũng phải tăng gấp đôi đi? Hơn nữa lần này là đuổi quỷ,
bùa chú phiền phức hơn nhiều, vậy cũng phải gấp bội nữa? Còn thêm tiền công.
"Năm... Trăm vạn?" Hắn thử thăm
dò.
Tuy nói thế giới này khái niệm tiền tài đều
là từ ký ức của nguyên thân, hắn không biết gì, bất quá năm triệu hình như hơi
nhiều.
Bùi · coi tiền như rác · tổng:
"..."
Không nghe đối diện truyền tới âm thanh gì,
Lê Hoặc có chút chột dạ, suy nghĩ có nên hạ giá một chút, còn chưa mở miệng bên
kia đã treo máy.
Lê Hoặc: "..." SVIP chạy? !
Hắn lập tức muốn gọi lại, điện thoại di động
đột nhiên chấn động một chút, tin nhắn hiện có một yêu cầu bạn tốt.
Thấy nick name, Lê Hoặc cười khanh khách bấm
đồng ý, lại ghi chú ——SVIP-00 số 1 Bùi đại tổng tài.
Tối hôm đó, ở công trường thôn Thiên Bắc đã
sớm dừng thi công.
Kỳ thực không dừng cũng không còn bao
nhiêu công nhân ở lại, từ khi cổ mộ bị đào ra, các loại chuyện đồn thổi liên tiếp
không ngừng, mọi người đều không dám lại gần bên này, buổi tối cũng không có mấy
người chịu ở lại tăng ca.
Lê Hoặc từ trên xe taxi bước xuống.
"Em trai, trả tiền mặt hay điện thoại?"
Tài xế thấy hắn một bộ không trả tiền muốn đi, nhanh chóng gọi lại.
Lê Hoặc lúc này mới nhớ chuyện tiền nong,
tuy nói có ký ức nguyên thân, nhưng ở đây vẫn còn nhiều chuyện hắn chưa thích ứng.
Móc điện thoại di động ra trả tiền, bên
trong ứng dụng quá nhiều, hắn bị làm cho hoa mắt, nửa ngày chưa trả tiền thành
công.
Bùi Dực Thần cùng thư ký Tu Tư đứng ở đường
đối diện cổng công trường chờ hắn.
Tu Tư là người
dân lớn lên ở nước M, tóc vàng mắt xanh, một miệng quốc ngữ nói rất rõ, trước
kia cùng Bùi Dực Thần lần đầu tới quốc nội, đối với những gì liên quan đến pháp
sư đạo sĩ gì đó hoàn toàn mù tịt.
Ở đối diện người kia mặc một cái áo khoác
quân đội dài rộng màu xanh lục, trực tiếp bao đến mắt cá chân, đầu đội mũ lôi
phong, phủ kín cả hai bên tai, đêm hôm khuya khoắt, trên mặt còn mang kính râm lớn
cùng khẩu trang màu đen.
Dù
là Tu Tư cái gì cũng không hiểu, nhưng vị đại sư này, nhìn thế nào cũng đầy vẻ
khả nghi.
"Bùi tổng, người chúng ta chờ chính
là hắn?" Tu Tư bắt đầu hoài nghi nhân sinh.
Bùi Dực Thần tay đặt ở trong túi áo, hai
con mắt sâu thẳm, không biết đang suy nghĩ gì, âm thanh lạnh lẽo như gió đêm,
"Chắc vậy."
Lê Hoặc rốt cục trả tiền xong, chờ xe rời
đi, trước mắt đen kịt một màu, hắn theo phương hướng ánh đèn công trường, chậm
rãi đi về phía trước.
Buổi tối đeo kính râm có chút thiểu năng
trí tuệ, nhưng đây là cách thuận tiện hữu hiệu nhất trong các thủ đoạn cải
trang, cũng không thể đội mũ len chọc hai lỗ trên mắt, vậy hắn không cần tới
đây nữa đâu, trực tiếp tới cục cảnh sát uống trà là xong.
Đi được nửa đường, đột nhiên nghe bên phải
phía sau truyền đến một âm thanh trầm thấp dễ nghe.
"Bên này."
"..."
Lê Hoặc bình tĩnh mà quay người trở lại.
Công trường trên đường cát đá rất nhiều, hắn
không cẩn thận đạp phải hòn đá nhỏ, người mất thăng bằng.
Không chờ hắn đứng vững, tay phải bị mạnh
mẽ đỡ lấy, phía trên truyền đến thanh âm vừa nãy kia, "Cẩn thận dưới
chân, đại sư."
Không biết có phải do ảo giác của Lê Hoặc,
đối phương nói hai chữ "Đại sư" thật giống như có ẩn tình sâu xa.
Lê Hoặc nâng kính râm, chiến lược ho khan
một tiếng, cổ họng khụ khàn khàn nói: "Bản tọa trời sinh có bệnh về mắt."
Bùi Dực Thần đỡ tay hắn không buông ra,
trong âm thanh nghe không ra tâm tình gì, "Giống như những người khiếm thị
massage?"
Lê Hoặc quay đầu nhìn hắn, đáng tiếc khong
nhìn rõ lắm, "Bản tọa đây là mắt âm dương, có thể gặp quỷ thần yêu tà, tiểu
tử chớ có vô lễ."
Sau đó, hắn nghe đối phương trầm thấp khẽ
hừ một tiếng, chấn động đến mức lỗ tai hắn ngứa ngáy.
Đường bên trong công trường càng khó đi
hơn, Lê Hoặc cứ như vậy bị đỡ đi tới trước cổ mộ, tự thể hội cảm giác của một
người mù, nếu sau này có diễn nhân vật giống vậy, đại khái chính là thế này đi.
Tới gần cổ mộ xác thực có thể cảm giác được
khí tà ác, bất quá không phải oán khí, mà là tức giận.
Lê Hoặc bảo bọn họ lui về phía sau, từ trong
túi áo khoác quân đội móc ra chín tấm tập hợp hồn phù, giơ tay quăng lên giữa
không trung, hai tay nhanh chóng kết ấn.
Tập hợp hồn phù bay lên phía đất trống trên
mộ lần lượt gạt ra, mơ hồ có ánh sáng nhạt thoáng hiện.
Lúc này, trong mộ cổ đột nhiên truyền ra
tiếng gầm gừ khủng bố, chín cái bóng đen chậm rãi từ lòng đất thoát ra, không
ngừng tấn công lên trên phù, ý đồ tránh thoát ràng buộc.
Lê Hoặc từ trong túi tiền lấy ra đoạn xương
ngón chân*, "Đi thôi."
*Chương
trước tác giả viết xương ngón tay, qua chương này lại là ngón chân=.=
Tiếng nói vừa dứt, bóng đen từ bên trong xương
ngón chân thoát ra, lại như nam châm, bóng đen bay qua, chín bóng đen khác dần
dần tiêu tan hết, cuối cùng lần lượt bị tập hợp hồn phù hấp thu.
Tu Tư nhìn chín vật phát sáng giữa không
trung kia, từ từ trợn to mắt, hoàn toàn không có cách nào dùng bất kỳ tri thức đã
học qua để giải thích hiện tượng này, sững sờ một hồi lâu mới nói với Bùi Dực
Thần: "Đây chính là đại tiên ư?"
Bùi Dực Thần không trả lời, hai con mắt ẩn
giấu dưới kính mắt nhìn Lê Hoặc chăm chú.
Chín tấm bùa tụ tập lại một chỗ, Lê Hoặc lần
thứ hai vứt ra một tấm bùa làm sạch, trong miệng im lặng đọc chú ngữ.
Từ bên trong lá bùa truyền ra từng tiếng gào
thét tàn nhẫn, dường như muốn đem tất cả mọi thứ xung quanh xé nát, có thể ba
người ở đây cũng chỉ có Tu Tư sợ đến lạnh cả người, rất lo lắng tờ giấy vàng thoạt
nhìn mong mảnh đơn bạc kia thật sự có thể khống chế quái vật này không.
Tiếng gào tiếng sau mạnh hơn tiếng trước,
giãy dụa đến phi thường lợi hại, đầu Lê Hoặc bắt đầu quay cuồng, hắn hiện tại
gần như sắp nghẹt thở chết, công lực trước mắt căn bản không thể kiên trì được
lâu, nếu không thu hồn phách cẩn thận, chắc chắn hắn sẽ mất hết sức lực té xỉu trước,
không hề dễ chơi.
Nắm chặt kết ấn, hắn hướng giữa không
trung thấp giọng: "Nghiệp chướng! Chủ nhân ngươi đã luân hồi ngàn năm,
ngươi bất quá chỉ đang trông coi một toà mộ phần trống không, ta sẽ đem hài cốt
hắn dời đến phong thủy bảo địa, nếu ngươi u mê không tỉnh tiếp tục làm hại nhân
gian, ta liền giải ngươi vào sấm sét địa ngục, vĩnh viễn chịu nỗi khổ bị sét
đánh điện thiểm."
Kia mới vừa rồi còn cực kỳ hung mãnh gào
thét trong nháy mắt xoạc chân, ủ rũ xuống.
Lê Hoặc thấy doạ dẫm hiệu quả, nhân cơ hội
nhanh chóng niệm chú.
Trên lá bùa quanh quẩn hắc khí từ từ tản
ra, đồng thời triệt tiêu(?) ba hồn bảy vía, trước mắt hắn xuất hiện một con thú
lông dài cao hơn hai mét.
Tác giả có lời muốn nói: Bùi Dực Thần: Ngươi quyền hạn thật to lớn.
Nhận xét
Đăng nhận xét